11/03/2015 11:35:38 PM
Đến một ngày, con người sẽ chỉ còn sống với những thứ tự mình tạo ra
Đến hôm nay, trên những nẻo đường xa
Tôi đi qua những cây cầu, bắc qua dòng sông chết
Rác rưởi lềnh phềnh, dòng nước đen rên xiết
Tôm cá không còn, bọn trẻ chẳng dám bơi
Tôi đến cao nguyên chỉ thấy những ngọn đồi
Trong sâu thẳm vẫn trơ triền núi đá
Đâu thấy hươu nai đạp trên xác lá
Những đàn chim ráo rác, lạc lối về
Những cánh đồng quê tôi, đã vào cõi u mê
Những cột khói tanh nồng khu công nghiệp
Những làng ung thư cất tiếng gào thảm thiết
Những con bò ăn rác vệ đường
Và những bãi biển cất tiếng khóc tang thương
Rằng xé cơn đau mỗi mùa du lịch
Con sóng vỗ bờ mang theo đầy rác
Luồng cá đi xa ghê sợ con người
Con đường bể dâu, lặn lội cuộc đời
Sao phải thế? để làm gì? Ai có biết?
Có lẽ nào tất cả đã trở nên câm điếc
Lương tri con người đang ẩn khuất nơi nao???
Những ước mong, cho đến một ngày nào
Những dòng sông trong xanh trở lại
Những cánh rừng ngút ngàn còn mãi
Những cánh đồng dệt lại màu xanh
Và biển trở mình, đàn cá lội tung tăng…
Dù rừng là lá phổi xanh của Trái Đất nhưng điều đó cũng không ngăn cản được con người chặt phá để kiếm lợi
Tháng 3-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét